“Không thể tin được” là tất cả những gì tôi nghĩ được khi nhìn thấy sự tàn phá ở nước Nhật vào ngày Gregg và tôi đang chuẩn bị khởi hành đến tham gia cùng những người bạn Nhật của mình tại Đại hội hàng năm của họ. Như Gregg đã giải thích trong lá thư mà anh đã viết không lâu sau sự việc, những lo lắng của tôi lập tức tuôn trào khi nghĩ đến người của chúng tôi ở Nhật, nhiều người trong số họ tôi đã quen biết hàng thập kỷ. Tôi tự hỏi liệu họ và gia đình của họ có bình an và thảm họa này sẽ gây ra sự tàn phá khủng khiếp nào cho cuộc sống của họ không.
Và khi tôi viết lá thư này thì tôi rất vui mừng thông báo cho mọi người biết rằng chúng ta không mất bất cứ nhân viên hay nhà phân phối nào. Có tổn thất to lớn về tài sản nhưng điều đó có thể xây dựng lại được. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn dành những sự quan tâm lo lắng và những lời cầu nguyện đến hàng ngàn gia đình, những người đã bị mất đi người thân yêu hay những người vẫn đang tìm kiếm những thành viên trong gia đình mình đang bị mất tích.
Vào những ngày sau thảm họa tôi đã nói chuyện với Rjay về trải nghiệm của anh ấy và Annie tại đó. Trong tất cả những điều mà Rjay diễn tả, một điều mà tôi ấn tượng nhất đó là người Nhật đã đối phó với trường hợp này tuyệt vời như thế nào. Từ tất cả những bản tin và từ những gì mà Rjay đã chứng kiến là người dân rất bình tĩnh, tổ chức tốt và có trật tự. Thông thường chúng ta sẽ nghe một sự hỗn loạn xảy ra ngay sau thảm họa như thảm họa này, nhưng trái lại tôi không nghe bản tin nào nói về cách phản ứng như thế. Thật hoàn toàn trái ngược. Để tôi chia sẻ với các bạn một vài câu chuyện mà tôi đã đọc được.
Trong một bài báo của tờ Associated Press mà tôi đã đọc về thành phố Karakuwa bị tấn công bởi sóng thần. Có thể là không có nước, không có điện và không có sóng điện thoại di động, nhưng tại một trường học được dùng làm nơi trú ẩn, mọi người đến với nhau để hỗ trợ cho nhau cho đến khi những nguồn cứu trợ bắt đầu đến dần với họ.
“Đã từ rất lâu, ở miền quê, ngay cả khi bạn không có đủ cho chính bản thân mình bạn vẫn chia sẻ với những người khác”, Bà Noriko Sasaki, 63 tuổi nói khi đang ngồi dưới đất ở bên ngoài một trung tâm cứu trợ trong thành phố. “Đó là văn hóa của chúng tôi. Ngay cả khi họ không phải là họ hàng thì chúng tôi vẫn cảm thấy như thể họ là những người anh hoặc những người chị của chúng tôi.”