Có một người từng sống bằng nghề thu gom rác tên là Dálcio de Souza, 35 tuổi và vợ anh là Patrícia, 27 tuổi, hiện đang là Manager của Forever và làm việc khoảng 4 tiếng đồng hồ một ngày. Trong đội nhóm của họ có hơn 120 nhà phân phối trải dài khắp các bang Rio de Janerio, Minas Gerais, Paraná, São Paulo, ngay cả ở Chile và Angola. Để có được thành công như ngày hôm nay, họ đã tự cam kết không bao giờ bỏ cuộc trong việc theo đuổi những giấc mơ, mà thay vào đó là không ngừng học hỏi, tìm hiểu và làm việc cùng tuyến dưới (họ có 10 nhà phân phối trực tiếp). “Tôi cần phải hỗ trợ các nhà phân phối của tôi giống như tuyến trên đã từng hỗ trợ tôi. Sự thành công của tôi chính là kết quả sự thành công của họ” – Dálcio chân thành tâm sự trong nước mắt. Và câu chuyện của anh bắt đầu…
Cách đây một thời gian, tôi không thể nào mua nổi những cái bánh qui cho mấy đứa con của tôi. Nhưng giờ đây tôi đã có thể ngồi bên 2 đứa con 7 tuổi và 3 tuổi của mình để chơi xe hơi đồ chơi với chúng. Và trước đây, tôi là người không thể trả nổi chiếc vé xe buýt, nay đã có chiếc xe hơi cho riêng mình. Tất cả những gì tôi cần để làm được những điều đó là luôn theo đuổi những giấc mơ và không bao giờ bỏ cuộc.
Mãi cho đến tháng 8 – 2006, vợ chồng tôi dù đã đồng hành với nhau 15 năm nhưng vẫn chưa tích cóp được bất cứ thứ gì. Đôi khi chúng tôi không thể mua nổi gas để nấu ăn cho bọn trẻ. Tôi phải nuôi sống gia đình bằng việc thu gom rác và kéo lê những chiếc xe nặng trĩu trên đường phố Complexo da Maré ở Rio de Janerio. Vợ tôi cũng theo tôi để trợ giúp. Những chiếc xe quá nặng khiến đêm đêm tôi không thể ngủ ngon được vì toàn thân ê ẩm.
Vào một ngày chủ nhật đặc biệt (tôi nhớ như in cứ như mới ngày hôm nay vậy), ngày 11 tháng 4 năm ngoái, một người hàng xóm thấy tôi đi ngang liền chặng lại nói: “Dálcio, anh có muốn làm việc cho một công ty đa quốc gia không?”. Tôi nói “có” ngay lập tức, nhưng anh ta không nói gì thêm. Sau đó tôi biết anh ta cũng chỉ là người mới tham gia và đang bắt đầu tìm hiểu công ty. Ngày hôm sau, chúng tôi cùng đến văn phòng Forever ở Botafogo. Trên đường đi, tôi hỏi anh ta vì sao đã tin tưởng ở tôi, anh trả lời: “Ồ, Dálcio à, đơn giản là vì vợ chồng anh là những người siêng năng. Mỗi ngày anh đi thu gom rác và kéo những chiếc xe nặng trĩu trên đường. Anh xứng đáng nhận được cơ hội”.
Tôi không thể quên những gì anh ta nói và tôi đã không thể bỏ qua cơ hội này. Tôi luôn là người biết mơ ước, và tôi không bao giờ từ bỏ việc theo đuổi những ước mơ của mình. Hãy tin ở tôi, mặc dù tôi đã từng có nhiều nỗi thất vọng lớn. Trước cuộc sống không có ai cần tôi làm việc, tôi đã từng di cư từ Rio đến Tocantins (miền Bắc Brazil) để làm việc tại khu mỏ Tuamalin. Tôi đã đầu tư hết công sức mà mình có vào đó, nhưng tai nạn xe hơi trên đường đi làm ngay ngày đầu tiên đã tước đi gần hết hy vọng của tôi. Toàn thân của tôi bị bỏng. Bác sĩ bảo không thể làm được gì hơn, bởi vì lúc gây tai nạn, chiếc xe hơi đang chạy ở tốc độ 90 km/h. Ước mơ lớn của tôi đã kết thúc ở đó.
Nhưng những ước mơ của tôi vẫn chưa tắt hẳn. Ước mơ mới của tôi bắt đầu sống lại. Sau khi bình phục, tôi trở về Rio và chỉ thấy trong rác là cách duy nhất đạt được ước mơ mới của mình. Mọi việc vẫn cứ thế cho đến ngày thứ Hai tháng Tư năm ấy, tôi đã mượn tiền mua vé cùng với vợ đi đến Botafogo. Chúng tôi đến một ngôi nhà với hy vọng tìm được một việc nào đó đại loại như giúp việc nhà hay bảo vệ… Tôi thú nhận là lúc ấy tôi không hiểu những chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tuy nhiên, có ba điều đã làm thay đổi cuộc đời của tôi. Ngay cả một kẻ nhút nhát như tôi còn có thể nói cho mọi người theo mình. Trước đây tôi rất sợ gần mọi người, nhưng ở Forever tôi cảm thất rất thoải mái. Tôi còn nhận ra rằng sản phẩm có chất lượng hàng đầu, vì tôi nghe rất nhiều người ca ngợi nó. Còn điều thứ ba? Đó là trong tay tôi đã có cơ hội của cuộc đời. Đó là giấc mơ mà tôi hằng mong đợi. Nó đang gõ cửa nhà tôi. Tôi không thể là người thu gom rác suốt cuộc đời này được. Nếu tôi không thử qua cơ hội này, không có gì có thể làm thay đổi cuộc sống của tôi.
Nhưng tôi cần phải có 800 R$ để mua 2cc sản phẩm. Tôi có thể hỏi mượn ai đây? Người bạn đầu tiên mà tôi hỏi thì từ chối, người thứ hai cũng tương tự, còn người thứ ba thì hỏi tôi khi nào trả lại cho anh ta. Tôi thật thà trả lời: “Tôi không dám chắc, nhưng tôi bảo đảm với anh là sẽ trả dần từng đồng một”. Ngày hôm sau, đó là ngày thứ Ba, chúng tôi trở thành nhà phân phối của Forever. Sau đó, nhờ vào sự hỗ trợ của các Manager tuyến trên, trong vòng chỉ 15 ngày tôi đã có thể trả nợ xong số tiền 800 R$ và vẫn còn dư 300 R$ cho riêng mình.
Những người bạn của tôi bắt đầu chú ý đến kết quả sản phẩm đã mang lại cho chúng tôi và tỏ ý muốn dùng thử. Trong lúc đó, tôi dành hết thời gian để tham dự các buổi họp và diễn thuyết… Tôi cần phải học trong mọi khả năng của mình. Nếu không có tiền đi lại thì tôi đi mượn. Nếu không có đủ tiền đi hết chuyến xe thì tôi đi bộ cho chặng đường còn lại. Vấn đề là làm sao tôi không để cho những cơ hội của tôi trôi qua.
Forever đã làm thay đổi thế giới của tôi. Thế giới của tôi đã từng là thế giới rác. Bây giờ nó không còn nữa. Chỉ trong 3 tháng tôi đã trở thành Supervisor, và tháng 12 vừa qua tôi đã đạt cấp bậc Manager. Thu nhập bình quân hàng tháng của tôi là 4.000 R$. Tôi không còn phải chịu những cơn đau toàn thân, và tôi đã có thể đi thăm người cha của mình ở Goías sau 3 năm trời không có điều kiện thăm ông. Hơn nữa, chúng tôi đã có thể đi du lịch bằng máy lần đầu tiên trong đời của mình. Giờ đây tôi đã có xe hơi riêng, có gas trong bếp và có cả bánh qui để sẵn trong kệ. Còn mấy đứa con lúc nào cũng vòi vĩnh với tôi rằng: “Ba ơi, cho con kẹo Forever đi!”.