Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo ở vùng quê Bến Tre. Tuổi thơ tôi trải qua là những ngày tháng vất vả, nhọc nhằn. Tôi không được nô đùa, thả diều vào mỗi buổi chiều như các bạn cùng xóm vì tôi là anh Hai của những đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn. Là anh Cả nên tôi chấp nhận hy sinh ở nhà phụ giúp ba mẹ để cho các em được cắp sách đến trường. Năm tháng qua đi, tôi cũng trưởng thành và đến tuổi phải thành gia lập thất cho trọn nghĩa “hiếu đạo” con người. Vợ chồng tôi được ra ở riêng với căn nhà nhỏ cạnh nhà ba mẹ tôi. Thế là tôi lại phải tiếp tục lo toan cho cuộc sống gia đình nhỏ của mình. Tôi đã đi vay ngân hàng và của bạn bè một số vốn để đi tàu đánh bắt xa bờ. Ban đầu, công việc rất thuận lợi nên cuộc sống gia đình tương đối sung túc, thế nhưng sự yên bình đó kéo dài không được bao lâu lại lâm vào cảnh khó khăn do những lần thiên tai liên tục xảy ra. Lúc ấy gần như phá sản khiến tinh thần lẫn thể chất của tôi bị suy sụp hoàn toàn. Tôi luôn có tâm trạng mình giống như con thuyền trong những ngày đánh bắt ngoài khơi mà mãi mãi không tìm được đường về. Tôi thật sự bế tắc ngay cả trong suy nghĩ.
Thế rồi, cơ duyên lại tìm đến với tôi. Một chị bạn biết được tình cảnh của tôi nên giới thiệu cho tôi về công ty Lô Hội để tìm hiểu công việc. Khi tôi đến công ty và được nghe những người đi trước chia sẻ những thông tin về công ty và sản phẩm, tôi đã có ấn tượng rất tốt. Lúc đó trong tôi như lóe lên một niềm tin vào tương lai. Tôi về nhà suy nghĩ và quay lại công ty ký hợp đồng làm việc ngay ngày hôm sau. Thật tình, lúc đầu công việc không khả quan lắm, thậm chí có khi tiền gửi xe cũng phải cân nhắc, nhưng rồi tôi tự nhủ rằng: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền…”. Tôi phấn đấu không ngừng, luôn tìm hiểu và học hỏi những người đi trước, tìm hiểu qua mạng, sách…, nói chung những gì liên quan đến công việc tôi đều tham khảo hết. Tôi cũng đã giới thiệu cho những người thân quen biết về tính năng của các sản phẩm mà công ty hiện có. Nhớ có lần tôi vào bệnh viện Chợ Rẫy thăm người quen đang nằm điều trị trong tình trạng rất nặng. Đơn giản vì thể hiện tình người, tôi hỏi thăm chị vợ nên biết được bệnh trạng của anh ấy. Tôi giới thiệu cho chị biết về sản phẩm của công ty, thế là chị đồng ý cho anh chồng dùng hỗ trợ trong khi điều trị. Kết quả là anh đã khỏe hẳn trong vòng 4 tháng sau đó. Gia đình anh mở tiệc ăn mừng và mời tôi đến dự. Cả gia đình ai cũng đều khóc và anh tâm sự với tôi rằng: “Em nghĩ em không giờ hết bệnh và thậm chí vợ em nó sẽ bỏ em”. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má của anh làm tôi không thể quên được, và càng làm tôi có thêm niềm tin vào sản phẩm. Sau những việc như vậy, niềm hạnh phúc trong tôi được nhân lên gấp bội. Rồi tôi tự hỏi, đó có phải là cơ duyện hay không? Hay nhờ nguyên nhân nào khác? Một người như mình mà làm được việc lớn lao, có ý nghĩa như thế sao? Rồi tôi chợt nhận ra: Không! Đó không phải là ở cá nhân mình, mà đó chính là nhờ công ty Lô Hội đã đem lại niềm vui, hạnh phúc đến cho họ và cho tất cả mọi người, nếu có chăng thì có ở sự nỗ lực, sự phấn đấu không ngừng của tôi mà thôi.
Giờ đây, tôi mới thực sự cảm nhận được hết câu nói: “Nếu bạn không thất bại thì bạn không biết ý nghĩa của sự thành công”. Cuối cùng, sự thành công cũng mỉm cười với tôi. Tháng 12-2007 vừa qua, tôi đã vinh dự nhận được huy hiệu cấp bậc Quản lý do Công ty trao tặng. Hiện nay gia đình nhỏ của tôi được đoàn tụ bên nhau, mỗi tối nhìn con ngồi học bài với sự chỉ dẫn của vợ tôi, tôi thật sự sung sướng không dùng từ nào diễn tả được. Những lúc như vậy, tôi luôn thầm cảm ơn công ty Lô Hội biết bao. Mỗi sáng khi tôi bước vào công ty, tôi có cảm giác nơi đây luôn cho tôi một tâm trạng phấn khởi, lòng hăng say và sự nỗ lực miệt mài để tiến xa hơn nữa trên con đường mình đã chọn. Một lần nữa, một ngàn lần xin cảm ơn công ty Lô Hội đã đem lại niềm vui, sự vững tin trong cuộc sống cho tôi cũng như cho tất cả mọi người.
NPP Phạm Văn Út.
Sinh năm 1968.
Mã số FLP: 186-468.
Cấp bậc: Quản lý